Lịch sử thương hiệu bút Sheaffer
Huyền thoại Walter A. Sheaffer sinh ngày 27.07.1867 trong 1 gia đình có 5 người con ở Bloomfield, Iowa.
Cha ông là Jacob Royer Sheaffer định cư ở Bloomfield năm 1854 sau khi thất bại trong cuộc tìm kiếm vàng ở California (Nước Mỹ gọi thời kỳ này là Gold Rush – Mọi người đổ xô đến Cali đào vàng vào giai đoạn này). Cha ông mở tiệm kim hoàn và cũng khá thành công trong việc đầu tư vào các công ty bảo hiểm địa phương. Thật không may năm 1871, Công ty bảo hiểm Bloomfield (lúc này đã sát nhập với công ty bảo hiểm Great Western ở Chicago) phải đền bù cho các người mua bảo hiểm khi xảy ra đợt cháy dữ dội cùng năm. Vì là thành viên trong hội đồng quản trị. Jacob phải bán cả công ty kim hoàn của mình để trả tiền bảo hiểm cho các nạn nhân đám cháy.
Chính những sự kiện này đã để lại những ấn tượng sâu đậm suốt cả quãng đời của Huyền Thoại Walter A. Sheaffer.
Walter phải đi làm từ rất bé. Công việc đầu tiên của ông là người giúp việc vặt rất cực nhọc ở 1 xưởng in với đồng lương 1 đô la 1 tuần. Sau đó, lúc 12 tuổi, cậu bé Walter phải di bán rau củ quả cho 1 cửa hàng vào mùa hè. Tiền công kiếm được ít ỏi từ cửa hàng giúp cậu bé có tiền sắm sửa quần áo ấm cho mùa đông. (khổ thật)
Mùa hè năm sau, cậu bé đứng bán đậu phọng và tích được 1 khoản tiền kha khá cho mùa đông. Tuy nhiên tuổi trẻ bồng bột, có tiền cậu bé tiêu xài quá mức, thành thử mùa đông không có tiền mua áo ấm. Chính bài học này đã là 1 ký ức khó quên đối với Walter.
Năm 1880, cha Walter là Jacob tạo lập sự nghiệp lại với xưởng kim hoàn. Ông kêu cháu nhỏ của mình, vốn là 1 đứa trẻ mồ côi vào phụ việc cho cửa hàng của mình. Lúc đó Walter lại tìm việc chỗ khác, ông làm 1 thư ký cho 1 xưởng kim hoàn ở Centerville; với đồng lương 15 đô la 1 tháng bao gồm ăn ở. Chỗ ngủ của cậu bé là 1 cái kệ phía dưới quầy counter của cửa hiệu. Sau đó Walter chuyển sang làm cho cậu mình ở Unionville, Missouri. Sau khi đã có kiến thức về ngành kinh doanh kim hoàn ở Centerville và Unionville, Walter về làm cộng sự cho cha mình ở Bloomfield.
Công việc cũng không suôn sẻ gì khi lúc đó công ty của cha mình đang mắc nợ nần. Thời điểm đó các cửa hiệu bị cạnh tranh khá khốc liệt khi các công ty nhận giao hàng tại nhà và các cửa hàng thời trang quy mô lớn như Sears. Như công ty Montgomery Ward nhận đặt hàng qua thư các loại đồng hồ như Elgin, Waltham và các món nữ trang khác với mức giá bằng cả giá vốn của nhà Sheaffer. Walter đã nhanh chóng chuyển sang bán đồng hồ Hamilton, nhờ vậy mà cửa hiệu không bị đóng cửa. Hamilton không bán hàng qua thư đặt hàng và cũng k bán hàng cho các công ty chuyên giao hàng qua thư. Đồng hồ Hamilton được cho là đồng hồ cao cấp được bán với giá từ 15 đến 45 đô la, trong khi đồng hồ Elgin và Waltham chỉ bán với giá 3.95 đô la. Chính chiến lược của Walter đã tạo nên nhu cầu mua đồng hồ xịn của khách hàng. (ai chả muốn mua đồng hồ xịn ). Nhờ thế cửa hàng ở Bloomfield thoát khỏi nợ nần chồng chất.
NHÀ SHEAFFER ĐẶT NỀN TẢNG CHO THIẾT KẾ VÀ SẢN XUÁT BÚT MỰC.
Ngày 8/2/1888 Walter lập gia đình với Nellie và có 2 người con Clementine và Craig. Cửa hiệu kim hoàn bây giờ phải nuôi sống cho 2 gia đình vì vậy Walter mở thêm mảng bán piano và đàn organ. Một cây đàn piano đặt ở giữa cửa hiệu giống như 1 nơi để khách hàng tiêu khiển và chờ đợi mỗi khi đi mua sắm và chờ sửa nữ trang.
Walter hỗ trợ khách hàng bằng việc mang piano đến những buổi tiệc của khách hàng, nếu không bán được ông sẽ mang về lại cửa hàng mình. Thông thường là 15 đến 20 dặm, ngày xửa chưa có xe máy, không có đường nhựa, thậm chí đường lát đá và đường rải sỏi cũng không có. Điều này nói lên ông có 1 nghị lực rất phi thường.
Walter cũng đi đến những thỏa thuận lâu dài, ví dụ ông sẽ giúp 1 người nông dân bóc hạt ngô trong 2 giờ nếu như người đó đồng ý cho Walter thời gian để thuyết trình về cây đàn piano sau đó. Bằng việc cả 2 cùng có lợi, Walter đã phát triển công việc rất thành công. (Cái này nể thật!)
Walter sau đó mua lại nhà – nông trại của ông mình là Ira D.Walton với diện tích là 8 hecta ở phía đông thị trấn. Ở đó Walter nuôi cả gà Light Brahma và thành công đến nổi cửa hàng trang sức bán luôn cả gà Light Brahma . (Đúng bản chất dân con buôn, cái gì có lời là bán )
Sau đó Walter bán hết cả gà và bán nông trại đó để mua 1 nông trại 188 hecta. Sau khi cải tạo lại nông trại đó, Walter bán nông trại để mua 1 cửa hiệu lớn hơn ở thị trấn lớn hơn sau đó. (Cái này gọi là làm giàu từ kinh doanh bất động sản)
Walter thấy 1 cửa hàng kim hoàn ở Pennsylvania đang rao bán của M.L.Bowen ở Fort Madison. Sau khi thỏa thuận Bowen muốn đổi cửa hiệu để lấy nông trại. Họ chốt deal như sau, 1 hecta nông trại giá 75 đô la (tương đương 14.100 đôla), còn cửa hiệu giá 12.152 đô la .
Cửa hiệu của Bowden nằm trong 1 căn nhà vừa nhỏ vừa tối và không được ai chú ý lắm. Walter quyết định xây 1 căn hiệu kế bên và chuyển sang cửa hiệu đó vào mùa hạ 1906.
W. A. and J. R. Sheaffer at SHEAFFER’S Jewelery Store, Bloomfield around 1905. – Cha con nhà Sheaffer ở cửa hiệu khoảng năm 1905
Sau khi Walter đã thành công với công việc bán đồ kim hoàn ở Fort Madison năm 1907, ông quyết định làm bút mực theo hệ thống bơm mực lever filler. Hầu hết những cây bút mực thời đó đều là dạng eyedropper, Conklin cũng thành công với cơ chế tự bơm mực crescent filler (dạng có 1 đồng xu ở giữa cây bút) vào năm 1907, nhưng Walter tin rằng mình sẽ làm cây bút tốt hơn thế nữa.
Walter bắt đầu lên ý tưởng thiết kế hệ thống tự bơm mực cho bút máy sau khi trở về cửa hiệu nữ trang của mình, ý tưởng 1 đòn bẩy và 1 thanh đè vào cái ink sac ra đời. Thiết kế này được đăng ký bảo hộ bản quyền vào 25/8/1908, đến năm 1912 thiết kế này mới được bổ sung thêm và chính thức đưa ra thị trường.
Mùa xuân 1912, Walter biến cửa hiệu kim hoàn thành 1 nhà máy chế tạo bút mực với sự giúp đỡ của 2 nhân viên kinh doanh bút Conklin (kiểu săn đầu người đây) là George Kraker và Ben Coulson để mở 1 văn phòng kinh doanh ở thành phố Kanssas.
Cây bút đầu tiên được làm handmade bởi 7 nhân viên, bao gồm cả cậu con trai Craig Sheaffer của mình. Craige phụ trách làm các thanh đòn bẩy lever.
Công việc thành công đến nỗi công ty sản xuất bút W A. Sheaffer được cổ phần hóa và có giá trị vốn hóa 35k đôla vào năm 1913. Walter nắm 51% cổ phần, Kraker và Coulson nắm 40%, và James C. Brewster, nhân viên ngân hàng ở Fort Madison nắm 9% còn lại. (Chẹp mình cũng là banker sao ổng k mời mình ) )
Walter bán luôn mảng kinh doanh kim hoàn và chuyển tới Hess Building ở Fort Madison để tập trung vào sản xuất bút.
Lợi nhuận của công ty năm đầu tiên hoạt động là 17k đô la, sale tăng trưởng dữ dội, vì thế rất cần thêm vốn nên Kraker rút vốn khỏi công ty, nhượng cổ phần lại cho Walter và Brewster. Những cây bút Sheaffer thành công đến nỗi năm 1914 công ty dành cả 1 trang quảng cáo bút mình trên tờ báo Saturday Evening Post.
1914 SHEAFFER ADVERTISEMENT FROM THE SATUDAY EVENING POST.
Với sự tăng trưởng nhanh chóng, Sheaffer 1 lần nữa dời trụ sở mình tới số 410 Front Street, giáp với sông Mississippi vào tháng 11 năm 1914.
Công việc bán hàng tiếp tục tăng trường, những công ty lớn khác bắt đầu chú ý đến Sheaffer. Không lâu sau Sheaffer phải đối mặt với vụ kiện tụng liên quan đến bảo hộ quyền sáng chế đến 1 triệu đô từ Brown and Bigelow ở St. Paul.
Đại diện pháp luật của Sheaffer tự tin có thể thắng vụ kiện tụng này, nhưng Walter cho rằng nếu mình thắng thì cũng mất nhiều tiền của và thời gian, điều này làm gián đoạn công việc sản xuất kinh doanh. Sheaffer đã thuyết phục rằng cả 2 công ty sẽ tiết kiệm được tiền bạc và thời gian nếu như Brown and Bigelow từ bỏ vụ kiện tụng.
Sau nhiều lần cực tuyệt, cuối cùng Sheaffer cũng thiết lập được cuộc hẹn với Bigelow và sau những cuộc thương thảo vất vả cả thời gian và công sức, Sheaffer đã thành công để Bigelow từ bỏ vụ kiện.
Tháng 2/1917, Sheaffer mua lại công ty Fort Madison PlowCompany. Sau khi mua công ty này, Sheaffer chính thức sản xuất được ngòi vàng của riêng mình, điều mà Sheaffer trước đây phải đặt hàng từ các nhà sản xuất khác trong nước.
Năm 1920 cây bút Sheaffer Lifetime được đưa ra giới thiệu với giá thấp nhất la 8.75 đô la 1 cây. Giá này đắt gấp 3 lần so với giá các đối thủ cạnh tranh của mình, mặc dù vậy cây bút này rất thành công và trở thành cây bút best selling toàn châu Mỹ.
SHEAFFER ADVERTISEMENT FROM THE SATURDAY EVENING POST AUGUST 26, 1922.
Rút ra từ bài học bán đồng hồ Hamilton đã làm Sheaffer thành công rực rỡ với cây bút này.
Triết lý của Sheaffer như sau: Nếu 1 người chỉ đủ khả năng mua 1 cây bút giá 1 đô la thì người đó sẽ tìm cây bút tốt nhất trong giá 1 đô la đó, và để cạnh tranh, công ty phải hạ giá thành hạ chất lượng để đáp ứng nhu cầu đó. Kết quả cả công ty và người dùng đều là người thiệt hại.
Tuy nhiên nếu Sheaffer có thể tạo ra sự mong muốn trong tâm trí khách hàng và họ có đủ khả năng để mua cây bút 10 đô la, điều này sẽ có lợi cho tất cả các bên trong thời gian dài. Cây bút 10 đô la sẽ được bảo hành lifetime và do đó tồn tại lâu hơn cây bút giá 1 đô la gấp mười lần, đồng thời mang lại cho khách hàng chất lượng viết tốt hơn đi kèm cả sự sang trọng khi sở hữu cây bút cao cấp Sheaffer.
Qua đó công ty làm ăn có lợi nhuận nhiều hơn, dẫn đến tăng lương cho người lao động và cả bộ phận kinh doanh. Nhà bán lẻ phân phối cũng tăng lợi nhuận hơn, điều này cũng góp phần tăng lương luôn cho nhân viên của họ.
.Sheaffer giới thiệu loại mực thương hiệu riêng của mình có tên là Skrip vào năm 1922, trước đó Sheaffer đã bắt đầu giới thiệu Skrip như là 1 loại mực. Đặt tên Skrip có lẽ là để tránh tiếng xấu của cả loại mực hồi đó có công thức mang tính acid. (Sheaffer tránh gọi mực là INK )
Có một sự kiện trong chiến trang Thế Giới 2 tác động cực kỳ sâu rộng cho toàn ngành công nghiệp bút viết. Đó là sự xuất hiện những cây bút bi đầu tiên. Chính xác là được phát minh ra ở Châu Âu, sản xuất ở Argentina và đặt hàng cho Không quân Hoa Kỳ, những cây bút bi này thỏa đủ yêu cầu của không quân khi không bị trào mực lúc vận hành máy bay ở các độ cao khác nhau. Sau chiến tranh, bút bi đổ bộ vào thị trường bút viết với các chiến dịch tiếp thị rầm rộ mặc dù giá vẫn còn đang cao. Sheaffer bắt đầu sản xuất bút bi vào năm 1946.
Một điểm nổi bật vào những năm 40s là dòng bút có 1 lò xo xoắn bên trong, cây bút Triumph với ngòi conical sheath-type (k biết dịch ra sao, có vẻ là ngòi tròn hình nón), hệ thống bơm mực touchdown, và dòng bút Fineline cho đối tượng bình dân.
Năm 1949, Sheaffer xây dựng riêng cho nhân viên mình Công Viên Công Nhân ở khu vực bên ngoài Fort Madison. Công viên này có sân tennis, đường cho chạy bộ, khu đất cắm trại, đi picnick, và các hoạt động ngoài trời khác. (Sướng thật)
Năm 1950 tầng hầm của tòa nhà văn phòng mới của Sheaffer bị nổ lớn. Sự kiện là một thảm họa, tuy nhiên thật may mắn là vụ nổ không xảy ra tòa nhà cũ của công ty (công ty có 2 toà nhà), nếu nổ ở đó thì tòa nhà sẽ thành bình địa.
Sự kiện này làm Sheaffer ngay lập tức cho xây lại tòa nhà mới thay thế và ký hợp động để xây tòa nhà mới lại vào năm 1950. Tòa nhà mới này được hoàn thành năm 1952, và dĩ nhiên tòa nhà cũ tồn tại hơn 30 năm qua đã được san bằng để làm bãi đậu xe cho nhân viên.
Năm 1964, John A. Keenan được bầu làm Tổng Giám Đốc công ty. Đây là lần đầu tiên vị trí này được 1 người ngoài gia đình Sheaffer nắm giữ.
Năm 1966 Công ty được bán về cho công ty Textron Inc, một công ty sản xuất có trụ sở tại Providence, Quốc Đảo Rhode Island.
Trong suốt những năm 60s, Sheaffer đầu tư cho việc nghiên cứu, xây dựng các cơ sở sản xuất và nhân lực. Những dòng bút thành công giai đoạn này bao gồm : Bút bi có cài Reminder, Bút đánh dấu có đầu xốp, desk sets với đế để bút từ Lenox Trung Quốc và dòng bút hoài cổ “Guy and Dolls” dựa vào những thiết kế đầu tiên của Sheaffer cha. Sau đó dòng này được đổi tên lại là No-Nonsesense.
Năm 1976 dòng bút huyền thoại Targa ra đời. Sheaffer cũng sát nhập với một số bộ phận khác của công ty Textron bao gồm công ty giấy Eaton ở Pittsfield, Masachusets.